Album bất hủ mang âm hưởng pop pha trộn với electronic đầy phá cách.
74
Được ra mắt vào thời điểm mà các ban nhạc như Nirvana đang vô cùng nổi tiếng, The Downward Spiral vẫn là một tác phẩm tạo nên tiếng vang. Chính Trent Reznor, thủ lĩnh của Nine Inch Nails, cũng từng miêu tả về album thứ hai của họ là “một đĩa nhạc concept tập trung vào chủ đề tự hủy hoại bản thân, nhưng bằng một cách nào đó lại đạt được rất nhiều chứng nhận bạch kim trên toàn cầu”.
Lấy cảm hứng từ âm nhạc của Iggy Pop, Lou Reed và bộ ba album Berlin nổi tiếng của David Bowie, Spiral đánh dấu bước chuyển mình táo bạo của Nine Inch Nails kể từ album đầu tay Pretty Hate Machine đậm chất industrial pop. Ban nhạc không ngại thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau, từ giai điệu sâu lắng (“Piggy”), cho đến disco và soul (“Closer”) hay những bản ballad da diết khiến người nghe không khỏi bồi hồi (“Hurt”). Ngay cả những bài hát mang âm hưởng quen thuộc của ban nhạc (như “March of the Pigs”) cũng trở nên dữ dội và mạnh mẽ hơn, khiến mọi cung bậc cảm xúc trong album dù là nhẹ nhàng nhất cũng trở nên xúc động đến lạ thường.
Kỹ thuật âm thanh được sử dụng trong quá trình sản xuất album cũng đa dạng không kém. Ban nhạc đã khéo léo kết hợp giữa định dạng digital và analog, cùng với các bản sample và màn trình diễn trực tiếp mộc mạc, chân thực. Nếu bắt buộc phải chọn một khoảnh khắc đáng nhớ nhất của cả album, thì chắc chắn đó sẽ là đoạn cao trào của ca khúc “Closer”, khi mà thanh âm synth-funk điện tử dữ dội, cuồng nhiệt bất ngờ biến mất, nhường chỗ cho tiếng đàn piano nhẹ nhàng, du dương. Sau khi Spiral được ra mắt, các nghệ sĩ không còn phải trăn trở khi đứng giữa sự lựa chọn trở thành một ban nhạc rock hay nhà sản xuất nhạc electronic nữa, bởi Nine Inch Nails đã xóa mờ mọi ranh giới giữa hai khái niệm này.