Âm hưởng G-funk truyền cảm hứng cho các bản rap đậm chất đường phố.
19
The Chronic được nhào nặn bởi các cảm xúc mãnh liệt, chất gây nghiện và phong cách G-funk. Đây là một thể loại phụ của hip-hop bờ Tây, được Dr. Dre tạo ra bằng cách trau chuốt các âm thanh vui nhộn và sáng tạo nhất mà ông từng thực hiện từ thời niên thiếu cho đến cả sau này. Đằng sau các bản phối lại xuất sắc ấy là một nhóm MC tuy còn trẻ nhưng lại vô cùng tài năng, với khát khao gây dựng tên tuổi cho riêng mình, trong đó tất nhiên có cả Snoop Dogg.
“Không khí trong phòng thu lúc đó rất căng thẳng. Bloods thì đứng bên này còn Crips thì đứng bên kia. Nhưng điều đó giúp ích rất nhiều cho quá trình sáng tạo.”
Album được đặt tên theo một loại chất gây nghiện cao cấp ở thời kỳ đó, với các bài hát thể hiện tinh thần máu lửa (“Deeez Nuuuts”, “Stranded on Death Row”), lột tả cuộc sống hối hả của những người trẻ (“Let Me Ride”, “Nuthin’ But a ‘G’ Thang”) hoặc thể hiện dòng suy tư về cuộc sống đường phố đầy hiểm nguy và sự đoàn kết của cộng đồng người da đen (“Lil’ Ghetto Boy”, “A N***a Witta Gun”). Thậm chí, album còn có một số ca khúc thể hiện sự thiếu tôn trọng dành cho phụ nữ (“Bitches Ain’t Shit”,...). Thế nhưng nhìn chung thì The Chronic vẫn thể hiện sức hút độc đáo của hãng thu âm huyền thoại Death Row Records, đó là chất nhạc rap đường phố đẳng cấp, đồng thời là cái nôi nuôi dưỡng một số tài năng sáng giá nhất trong lịch sử làng rap.