Nhóm goth huyền thoại thể hiện tham vọng chinh phục các sân khấu lớn.
56
The Cure, vốn được biết đến với phong cách gothic u ám vào đầu thập niên 80, đã thay đổi hoàn toàn ở album The Head on the Door mang âm hưởng pop nhẹ nhàng, tươi vui. Bốn năm sau đó, ban nhạc tiếp tục theo đuổi dòng nhạc pop với album thứ tám, nhưng các bài hát lại được nâng lên tầm cao mới, hướng đến sân khấu quy mô lớn ở các sân vận động.
“Càng nghe Disintegration, bạn sẽ càng thấy nó kỳ lạ và u tối, còn tôi như bị nó hớp hồn vậy.”
Disintegration đào sâu vào cảm giác hoài niệm và buồn bã đến tột cùng. Các bài hát trong album chịu ảnh hưởng sâu sắc của làn sóng nhạc shoegaze, dream pop của Anh, đồng thời tạo ra tác động ngược lại đến hai dòng nhạc này. Những ca khúc alt-rock tiêu biểu như “Pictures of You”, “Lovesong” hay “Fascination Street” ngay lập tức trở thành điểm sáng trong danh mục của nhóm. Thế nhưng, album còn có nhiều ca khúc ấn tượng không kém, chất chứa nhiều cung bậc cảm xúc, chẳng hạn như “Plainsong” vừa mang sắc thái tươi sáng, vừa truyền tải các thông điệp sâu sắc, ý nghĩa.
Tuy vẫn phảng phất âm hưởng u ám của nhạc goth nhưng Disintegration lại có sức hấp dẫn đến kỳ lạ. Robert Smith, giọng ca chính của The Cure, đã nhận ra rằng, trong những khoảnh khắc lạnh lẽo tột cùng, việc chấp nhận nỗi cô đơn chính là cách duy nhất để sưởi ấm tâm hồn. Từ đó, anh đã đưa goth và những người hâm mộ của dòng nhạc này đến gần hơn với đại chúng.