Thanh âm soul đậm chất hoài cổ lột tả những tâm tư mang tính thời đại.
8
Nhà sản xuất Mark Ronson nhớ lại ký ức vào một ngày đầu năm 2006, khi anh và Amy lần đầu tiên làm việc với nhau tại một phòng thu ở New York. Đó cũng chính là ngày mà nữ nghệ sĩ hoàn thành xong phần lời cho ca khúc “Back to Black”. Khi ấy, Mark đưa cho cô chiếc máy chơi CD di động đã có sẵn phần nhạc nền piano của ca khúc. Amy biến mất trong khoảng một giờ đồng hồ và trở lại với thành quả khiến Mark phải choáng ngợp, đó là những ca từ vừa lãng mạn nhưng cũng vừa u tối, gai góc và đầy sự mỉa mai. Tuy nhiên, phần điệp khúc khiến anh bối rối vì chúng không hề được gieo vần với nhau: “We only said goodbye in words, I died a hundred times (Tạm dịch: Lời chia tay chỉ gói gọn trong vài từ/Nhưng nó khiến cõi lòng em tan nát đến cả trăm lần)”. Mark đã đề nghị Amy sửa lời để rồi nhận lại một ánh mắt vô hồn, bởi đó là thứ cảm xúc chân thật nhất và cô ấy không biết phải sửa như thế nào cả.
Được bao trùm bởi bầu không khí ma mị, Back to Black chạm đến trái tim người nghe thông qua hành trình đối diện và xoa dịu nỗi đau của Amy. Nữ nghệ sĩ không hề che giấu mà tìm cách bảo vệ nó để không ai có thể chạm đến vết thương của mình. Album chịu ảnh hưởng sâu sắc của thể loại soul, từ tiếng kèn đậm chất Motown (“Rehab”, “Tears Dry on Their Own”), sự lãng mạn gợi nhắc đến các nhóm nhạc nữ (“Back to Black”) cho đến phần sản xuất tinh tế, tự nhiên chịu ảnh hưởng lớn bởi ban nhạc The Dap-Kings đến từ Brooklyn (“You Know I’m No Good”).
Tuy nhiên, chính phong cách trình diễn cùng chất giọng ma mị của Amy đã tạo nên sức hút đặc biệt và trường tồn cho âm nhạc của cô. Nữ nghệ sĩ không hề cố gắng níu kéo quá khứ, mà lại ngợi ca nó bằng cá tính và sự thẳng thắn của một cô gái thuộc thế hệ Millenials. Nếu như các nghệ sĩ sau này bộc lộ nỗi buồn thông qua ca từ mỉa mai, meme (ảnh chế hài hước) hay góc nhìn dí dỏm nhưng vô cùng bi quan, thì Amy dường như đã đi trước thời đại. Cô sử dụng ngôn từ trần trụi đến mức khiến bạn phải ngỡ ngàng, cộng hưởng với tiếng kèn đồng rền vang. Về mặt giai điệu, Back to Black có thể thu hút các tín độ của dòng nhạc jazz và soul retro, nhưng tinh thần của nó lại tương đồng hơn với thể loại rap. Cô ấy cũng khá dí dỏm đấy, nhưng lại rất nghiêm túc với cảm xúc của mình.
“Tôi nghĩ cô ấy thực sự là đấng thần thánh. Cô ấy không phải là nữ thần, cô ấy là một vị thần. Hơn cả một nữ hoàng, cô ấy chính là vị vua. Đó là cảm giác của tôi về Amy Winehouse”.